Thứ Tư, 29 tháng 7, 2020

Đôi lời về cô độc và cô đơn của con người

Chúng ta là con người

Loài sinh vật kì lạ?

Hoặc sự tự huyễn hoặc

Rằng chúng ta là duy nhất.

Bạn có cô đơn không? Trước hết là phải định nghĩa được, "cô đơn"  là gì. Có người nói: Cô đơn là trạng thái một mình, không có ai bên cạnh. Có phải thực là thế? Bạn có cảm thấy cô đơn khi bản thân ở giữa đám đông không? Khi bản thân vẫn còn đang sống cùng gia đình, bạn bè và người thân, bạn có cảm thấy đôi khi lạc lõng, vô định chứ? Cô đơn là khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi với con người của chính mình, nó là một trạng thái (cảm xúc). Khi trong bóng đêm, con người trong tiềm thức hình dung thấy những cái bóng bao trùm, hay những âm thanh kì quặc và ồn ào trong đêm yên tĩnh, tiếng cót két vang lên chẳng biết đến từ đâu. Đó là vì cô đơn. Những tâm hồn cô đơn là những tâm hồn cần được chữa lành, những tâm hồn có nguy cơ trở nên trống rỗng sau một quá trình dài đấu tranh trong tâm trí, phải, những suy nghĩ của họ lặp đi lặp lại, những ám ảnh trỗi dậy từ quá khứ, nó sẽ bao trùm xung quanh họ, rồi tâm trí cũng trở nên hao mòn và... mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cô đơn là khi ăn một mình ở một bàn ăn cạnh cửa sổ, ngắm nhìn mọi thứ, những con người, cảnh vật xung quanh, nó như là một thói quen vậy. Cô đơn là khi muốn khen sự chuẩn bị của người bạn chu đáo thế nào, cách thức chuẩn bị chuyên nghiệp ra sao, và khi viết những dòng chữ bình luận và nhận xét. Chẳng ai hồi âm, chẳng sự đáp lại. Người cô đơn giữ cho mình một tâm hồn gần như là đã chết, đương nhiên chẳng thể nhận ra họ trong đám đông được, vì họ vẫn đang nói cười đấy thôi. Nhưng nhìn đi, ánh mắt của họ dường như đã chẳng để tâm điều gì nữa.

Bạn có cô độc không?  Đâu là sự khác nhau giữa cô đơn và cô độc? Nếu cô đơn là trạng thái, là cảm xúc thì cô độc dường như là một sự lựa chọn. Cảm xúc của người cô độc vẫn vậy, nhưng nó dường như đã trở nên ích kỷ, đôi khi hiếm hoi hơn là một sự vị kỷ. Một người không muốn làm ảnh hưởng đến ai nhưng cũng đừng ai tác động đến họ.

Cô độc là khi ăn một mình, vẫn ở đó bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, nhâm nhi một thức uống ưa thích và cảm nhận rõ rệt từng chút một mọi thứ. Người cô độc vẫn cảm nhận được sự đẹp đẽ, vẫn rung động, vẫn thương cảm trước lòng tốt, nhưng họ lựa chọn cách thờ ơ, trái với cô đơn, họ chẳng quan tâm hoặc gần như không xúc cảm trước những thứ đấy.

Chúng ta đáng lẽ phải đi tìm sự thỏa mãn của riêng mình, hành động theo cảm tính của mình, tìm được con người thật của mình và sống với chính con người thật của mình. Nhưng lạ thay, hầu như trong chúng ta không ai làm được.

Một người cô đơn tự do và một người cô độc tự do có khác nhau không? Khác chứ, khác nhiều là đằng khác. Tự do đối với một người cô độc là sự độc lập trong ý chí, họ có thể lựa chọn điều họ muốn trong khi đối với một người cô đơn, tự do dường như là một sự lạc lõng, một sự trống rỗng bất tận.

Lựa chọn cô độc không khiến chúng ta tách biệt với xã hội mà còn khiến chúng ta gần gũi hơn với cộng đồng. Bởi khi chúng ta thực sự cô độc, chúng ta mới bắt đầu nhìn nhận chính con người của mình và bắt tay vào tìm hiểu nó một cách tường tận. Cổ nhân có câu "Người mạnh mẽ nhất là người chỉ có một mình". Ấy thế mà chẳng phải những nhà khai sáng, triết gia, thông thái trên thế giới đều chọn một mình trước khi thực sự trở nên vĩ đại đó sao? Phải khi chỉ có một mình ta mới biết bản thân ta như thế nào. Việc lảng tránh sự cô độc chỉ khiến bản thân thêm cô đơn mà thôi. Hãy nhìn vào xã hội ngày nay khi mà một lượng người không nhỏ dần vô cảm với đời sống, lý do vì sao vậy? Vì họ dần trở nên vô cảm? Không hề, mà chính vì họ đã không đối diện với bản thân họ, một sự cô độc trần trụi. Họ cầu muốn một người hiểu mình trong khi chính bản thân họ còn không thể, họ vô định không biết lựa chọn, lưỡng lự trước những lời chào cởi mở. Chính vì cầu khát tình cảm đã dẫn con người đến cô đơn vô cảm, và dẫn đến việc lý trí họ bị lu mờ đi, nghĩ rằng, "Con người thật nhàm chán".

Đừng để cảm xúc của mình bị tan biến, hãy đối diện với nó. Rồi những con người "cùng chí" sẽ xuất hiện, đừng tìm kiếm ở đâu xa bởi con người chúng ta, ai cũng như ai mà thôi. Chúng ta độc nhất vô nhị theo mỗi cách của riêng con người ta.

Đừng tự huyễn hoặc bởi lý trí

Dùng niềm tin để đánh lừa

Con người không phải là một thể đơn nhất

Mà là sự thống nhất của hai mặt đối lập


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khái niệm về Anima (ẩn nữ) của đàn ông theo Carl Jung

Carl Gustav Jung   (26/7/1875 - 6/6/1961) là một bác sĩ tâm lý học, tâm thần học người Thụy Sĩ. Nổi tiếng với việc thành lậ...