Điều ta mong muốn,
Chúng ta luôn ngập tràn trong những mong muốn
Ta muốn tâm hồn ta thanh thản
Càng muốn ta càng chẳng thấy gì.
Vì vậy mà ta.
Không đấu tranh, dã từ đao kiếm
Bỏ cuộc đi, thôi làm gì nữa
Những hư danh, hư ảo ở đời,
[Ta vốn không tranh với đời.]
Chờ chết ư, không phải như vậy
Bởi 1 lẽ thường tình trên đời này
[Không gì là của ta, tự ngã không là ta.]
Cuối cùng ta là gì
Những cái gì sinh ra và chết đi, được định sẵn số mệnh chịu
sự hủy diệt là cái khổ
Cái gì khổ đều là vô thường
[Cái gì vô thường là vô ngã.]
Chẳng gì là của ta, sinh ra mà tranh đoạt
Để cuối cùng nhận ra
[Chẳng gì là của ta.]
Con cháu ta hẳn sẽ hưởng phúc đời đời,
Đó không phải điều ta muốn
Bởi ta muốn cái trường tồn rằng:
[Ta muốn con người tồn tại mãi về sau.]
Tiền đồ vô lượng
Phép màu vô biên
Cái đó chẳng là gì, so với việc
Ngày ta biết mình, rằng:
[Ta chính là ta.]
Những ngôi sao kia hẳn đang rất buồn, vì con người chẳng còn
mấy đoái hoài đến
Nhưng rồi vì sao sẽ dẫn lối,
Dẫn đi đâu?
[Đi tới sự thật vĩnh hằng.]
Ta sẽ đi tới khi đôi chân ta mòn mỏi
Ta sẽ tiếp tục làm đến khi chẳng còn gì để làm nữa
Các con đường mở ra, cổng trời lần nữa cho ta thấy
[Tự Do.]