Quy luật của thế giới không phải là "quy luật của thế giới". Không phải mọi quy luật của Tạo Hóa, không phải mọi quy luật hiện sinh. Đó là thế giới quan của tôi về những thế giới xung quanh tôi được cảm giác tôi quy chụp lại và phản ánh dưới đa góc độ. Quy luật của thế giới này, chính là nhận thức của tôi đối với thế giới.
Thứ Năm, 6 tháng 8, 2020
Tạm hoãn toàn bộ trong vô thời hạn.
Thứ Tư, 5 tháng 8, 2020
Khái niệm về Anima (ẩn nữ) của đàn ông theo Carl Jung
Carl Gustav Jung (26/7/1875 - 6/6/1961) là
một bác sĩ tâm lý học, tâm thần học người Thụy Sĩ. Nổi tiếng với
việc thành lập trường phái tâm lý học mới có tên là tâm lý học phân
tích (analytical psychology) nhằm phân biệt với trường phái của phân tâm
học (psychoanalysis) của Sigmund Freud. Rất nhiều bác sĩ và nhà tâm lý
học điều trị bệnh nhân theo phương pháp của ông. Ông nghiên cứu sâu về
cái gọi là Thành toàn bản ngã (individuation), sự thành toàn, thống
nhất giữa ý thức và vô thức của một người khi đã biết được những
điều có trong tâm trí mình và dung hòa được chúng. Jung đã đề ra
khái niệm Vô thức tập thể (collective unconscious) và chính trong đó,
ông đề cập đến Anima (ẩn nữ của nam), song song với Animus (ẩn nam của
nữ) như một phần trong học thuyết.
Chúng
ta sắp đang chuẩn bị biết về một phần trong vô thức mà ta có lẽ
từng lờ mờ nghĩ tới hay không biết gọi tên nó là gì, hay sợ hãi
việc phải thừa nhận: Sự nữ tính của đàn ông.
1.
Anima
Anima
là một cô gái sống trong tâm trí nam giới, Jung định nghĩa như sau:
"Anima
vừa là một phức cảm cá nhân (personal complex), vừa là một hình ảnh
bắt nguồn từ nguyên mẫu (archetypal image) trong tâm thức nam giới. Nó
hình thành trong vô thức trong tâm trí mọi bé trai, và nó chịu trách
nhiệm cho cơ chế phóng chiếu. Ban đầu, Anima được quyết định bởi mối
quan hệ với mẹ ruột, sau này nam giới không chỉ trải nghiệm nó với
phụ nữ nói chung, mà còn mọi lĩnh vực trong cuộc sống." - Daryl
Sharp, The Jung Lexicon.
Anima
ảnh hưởng tối quan trọng tới việc lựa chọn một người bạn đời của
người đàn ông.
Về
việc tại sao có Anima, trong cuốn sách gồm hai bài luận của mình
Animus and Anima, vợ Carl Jung, Emma Jung nhắc đến Anima như một nguyên tố
cấu thành nên tâm lý của người đàn ông, hệt như nước, lửa và đất là
những nguyên tố không thể thiếu trong tự nhiên. Anima sinh ra tự nhiên
ngay khi một cậu trai ra đời, và tồn tại kể cả khi không tiếp xúc
với người phụ nữ nào.
Trong
học thuyết của mình, Jung đề xuất nhiều cấp bậc Anima, và những cấp
bậc, sự thay đổi đó phần lớn chính là quá trình mà người đàn ông
trở nên cởi mở hơn với sự đa cảm, với cảm xúc của anh ta và từ đó
trở nên "thành toàn" về bản ngã. Trở thành một cá thể với
tinh thần và những hành vi cũng như cách xử lý trở nên tốt hơn.
Những sự thay đổi trong cách nhìn phụ nữ xảy ra khi anh ta tiếp xúc
với nhiều phụ nữ hơn, trưởng thành hơn và từ đó Anima chuyển đổi
theo dạng khác.
Bốn
cấp bậc Anima bao gồm:
Eve (nguyên thủy):
Người phụ nữ với vai trò là chủ thể để thụ thai, nhuốm màu bản
năng. Đây là bậc đầu tiên và cơ bản của Anima, gắn liền với người mẹ
và hình mẫu người mẹ của đàn ông. Người đàn ông lúc này nhìn phụ
nữ như là một nơi đầy đồ ăn, dinh dưỡng, sự yêu thương và che chở.
Người đàn ông dạng này rất dễ bị điều khiển bởi phụ nữ, khó sống
thiếu phụ nữ. Có thể dùng một từ tệ hơn là nhu nhược.
Helen (cám dỗ):
Hình ảnh người phụ nữ cấp bậc này vẫn còn liên quan tới ham muốn
tình dục, nhưng đã trở nên lãng mạn hơn và có giá trị độc lập như
một cá thể chứ không còn chung chung như trước. Cô ấy có thể là
Marilyn Monroe, Taylor Swift, Ngọc Trinh, ... cô ấy chính là biểu tượng
của sự gợi cảm, quyến rũ mà đàn ông mong muốn (ba vòng, điện nước
đầy đủ). Đa phần những người đàn ông với Anima loại này là những
"bad boy", "fuckboy", với những cuộc phiêu lưu tình ái
đầy thú vị. Tuy nhiên, nhưng cuộc vui này không thể kéo dài.
1)
Trái tim anh ta hay thay đổi, và anh ta sẽ cuốn gói biến mất khỏi đời
bạn ngay sáng hôm sau.
2)
Hoặc có thể cô gái không đáp ứng được tiêu chuẩn gợi cảm của anh ta,
sexy lady, sex bomb.
Và
nhiều lý do có thể khác.
Mary (tôn thờ):
Hình ảnh người phụ nữ gắn liền với cảm giác về tôn giáo và có
khả năng làm bạn thực sự với phụ nữ. Người đàn ông có Anima dạng
này có thể phân biệt được rạch ròi đâu là tình yêu đâu là tình dục.
Nghĩa là anh ta có thể xác định được đâu là bạn đâu là người yêu.
Và vì thế có thể có những người bạn khác giới cũng như chơi thân
lâu dài được.
Sophia (minh triết):
Sophia là người dẫn đường tới cuộc sống nội tâm của người đàn ông.
Những người có Anima loại này là những người đi tìm chân lý, những
ý nghĩa, đặt ra những vấn đề triết học, về cuộc đời, về vũ trụ,
về bản thân anh ta. Sophia cũng đại diện cho sự sáng tạo trong mỗi
người nghệ sĩ, như Leonardo da Vinci khi vẽ nàng Mona Lisa. Cô chính là
người bạn đời tự nhiên cho hình mẫu "người đàn ông trí
tuệ". Bản năng tính dục của người đàn ông này hòa hợp với
những khía cạnh tâm hồn. Có thể coi đây là một bậc lý tưởng của
Anima, khi người phụ nữ lúc này được coi là một cá thể, một thực
thể hoàn toàn, một người trợ giúp, ủng hộ người đàn ông thầm lặng
để hướng người đàn ông đi tới phiên bản tốt hơn của anh ta.
Trong suốt cuộc đời
của một người đàn ông, nhận thức của người đàn ông tăng dần, thì
thế giới quan của anh ta cũng thay đổi và cách nhìn về phụ nữ của
anh ta cũng vậy, Anima cũng sẽ đổi thay. Và cũng lưu ý rằng, một
người đàn ông không gắn liền hoàn toàn với một Anima nhất định, đó
có thể là nhiều Anima khác nhau.
Từ đó tạo ra hình
mẫu riêng của anh ta, cách nhìn riêng của anh ta đối với phụ nữ.
Carl Jung quan niệm để
trở thành một người đàn ông tốt hơn với tâm lý vững vàng hơn, con
người cần hướng tới sự thành toàn bản ngã (Individuation). Tức là
chung sống hòa hợp với những gì có trong nội tâm của mình. Chúng ta
có thể bối rối về Anima, chúng ta có thể phủ nhận nó, nhưng nó vẫn
luôn hiện diện ít nhiều ở đấy và có tác động tới đời sống của con
người chúng ta.
Bởi Anima là hình
ảnh người phụ nữ trong tâm trí đàn ông, và cũng chính là một phần linh hồn của anh ta. Việc không kết nối, thấu hiểu nó có thể làm cho nhiều
người đàn ông có những cảm xúc, tâm lý không lành mạnh. Trong cuốn
sách Digesting Jung, Daryl Sharp viết:
[Anima, người phụ nữ
trong tâm trí của người đàn ông, có vai trò như linh hồn của anh ta.
Khi một người đàn ông tràn đầy sự sống, ta nói anh ta
"animated", - năng động, hoạt bát, đấy sức sống. Người đàn
ông không có kết nối với mặt "nữ tính" của mình luôn cảm
thấy trống rỗng và lơ đãng. Ngày nay, đó có thể là trầm cảm, nhưng
trải nghiệm không hề mới. Trong hàng ngàn năm, giữa những người mà ta
gọi là "tiền sử", nó được gọi là "sự đánh mất linh
hồn"]
Trong cuộc đời mỗi
con người, người đàn ông hay phụ nữ, đều đánh mất bản thân mình, họ
trải qua những cuộc khủng hoảng. "Mình là ai?", "Tại sao
mình lại làm thế?", "Thật vô nghĩa", "Tôi đang làm
điều vô ích",... Đa phần nó được gọi là "thời kỳ u
tối", với vài người thì đó là thời gian trầm cảm. Nó có thể
dẫn tới những hành vi không lành mạnh và có thể hủy hoại bản thân mình.
Các cuộc khủng hoảng đó, có thể được giải quyết thông qua Anima, -
những tiếng nói trong vô thức. Chấp nhận nó, sống với nó. Hoàn
thiện bản thân mình là cách bắt đầu thấu hiểu thêm về thế giới,
cũng như vững chắc tinh thần để đi vào cuộc sống.
Thứ Hai, 3 tháng 8, 2020
Câu chuyện: Cái gương (trích 33 tiểu luận triết học)
1. Sự kiêu ngạo và sự ích kỉ
Con người, người ta nói, khác các
thực thể thiên nhiên khác ở chỗ nó ích kỉ. Nhận định này sai bét. Tất cả mọi
thực thể đều như vậy. Thậm chí: con người dường như kém ích kỉ hơn con vật. Tất
nhiên không phải vì nó tốt hơn, mà vì con người ngốc hơn.
Thế này: bởi vì chủ nghĩa cá nhân
của con vật minh mẫn và tỉnh táo. Đúng hơn nữa: bởi vì sự ích kỉ của nó khách
quan. Con người muốn, cái gì nó làm đều có lợi. Nhưng rất ít người có
đủ trí óc để ích kỷ. Chủ nghĩa cá nhân của con người, cần thừa nhận, không
mấy ích lợi. Tại sao? Bởi vì nó không minh mẫn và tỉnh táo, hay nói đúng hơn:
chủ quan.
Con người không khác các thực thể
thiên nhiên khác ở chỗ ích kỉ, mà khác bởi vì nó chủ quan. Chủ nghĩa cá nhân của
con vật rõ ràng đến nỗi có thể nói về chúng như sau: một sự ích kỉ thiếu vắng
lợi ích. Thiếu vắng lợi ích bởi vì: phi cá nhân. Cái (gọi là) cá nhân đối với
tính ích kỷ tự nhiên của con người cũng gây tác hại.
Con người ngốc ở chỗ không thể trở
nên ích kỉ thực sự. Sự minh mẫn và tỉnh táo của nó tắt ngấm trong quyền lợi. Nó
không thiết gì khác ngoài chính bản thân. Tôi chỉ cố cảm xúc với cái gì
là chính tôi - một nhà thơ Pháp nói.
Con người không muốn lợi ích mà chỉ
muốn chính bản thân nó. Bởi vậy không vô tư. Và bản chất của điều này không
phải sự ích kỉ mà là: sự kiêu ngạo. Thế gian: là cái gương.
Con người chỉ muốn, chỉ thích nhìn
chính bản thân, vì thế chỉ biết nhìn thấy chính bản thân. Bầu trời xanh; nhưng
màu xanh này là bản thân bầu trời. Nếu con người yêu một ai, nó yêu một hình
dung suy tưởng của bản thân nó. Nó không nhìn thấy thế gian mà nhìn thấy những
hình ảnh riêng của mình. Nó không nằm trong quan hệ với thế gian, mà với chính
bản thân. Nó có mặt trước cái gương và sống ở đó.
Cái gương không là gì khác ngoài là
một góc nó chọn để chống lại thế gian. Con vật cảm thấy nó đặt bản thân mình
vào giữa các sự vật, đặt cái TÔI của nó vào thế gian. Thực ra con vật không
mang nó ra khỏi thế gian, mà mặc kệ bản thân ở đó. Bởi vậy thế gian của con
vật: là môi trường.
Thế gian của con người: là cái
gương. Bởi giữa các sự vật con người nâng bản thân mình lên và khi đứng nhìn ra
thế gian tia nhìn của nó bị phá vỡ và phản chiếu lại từ bề mặt của các sự vật.
Bởi vậy con người thay vì nhìn thấy các sự vật luôn luôn chỉ nhìn thấy bản thân
mình.
Tính vô tư của con vật không là gì
khác ngoài hành vi được thể hiện một cách khách quan; còn tính chủ quan của con
người là một góc nhìn nghiêng của nó với thế gian "cái nó" nhìn
thấy từ góc nghiêng này chi là hình ảnh phản chiếu lại chính bản thân nó. Vị
trí thế gian của con người: cái gương.
2. Cái mặt nạ
Có thể dễ dàng cho rằng con người
lựa chọn góc của cái gương, bởi từ đấy nhìn thấy nhiều hơn. Rằng không phải
thấy thế gian, mà thấy bản thân và vì không thể thấy gì khác ngoài chính bản
thân, nên biết đâu sẽ nhìn sâu hơn và tầm nhìn rộng hơn, phong phú hơn. Biết
đâu như thế tốt hơn: từ đây nhìn đúng hơn và rộng hơn.
Nhưng không phải như vậy.
Cái gương là thứ dẫn dắt mắt đến một
cái gì đó mà kể cả sinh linh duy nhất trên thế gian cũng không biết chút gì.
Toàn bộ thiên nhiên bị phủ kín trước chính nó. Không ai có thể nhìn vào chính
mắt mình. Nhưng cái gương không phải là cái nhìn trực diện của con người với
chính bản thân. Trái lại.
Một thực thể nhìn thấy mình nếu nó
đặt nó vào thế gian một cách đúng đắn, vô tư, minh mẫn. Khi nhìn thấy mình là
lúc nó không nhìn thấy nó. Bởi vì lúc ấy nó ở trong gốc thẳng. Lúc ấy nó đứng
trong điểm giữa. Đấy là sự liên kết vũ trụ của mọi thực thể tự nhiên: chúng
nhìn ra thế gian một cách trung thực, đúng đắn và vì thế chúng nhìn thấy bản
thân cũng như vậy.
Tấm gương là góc nhìn xiên, cái nó
chỉ ra không phải là TÔI, mà là cái mặt nạ. Mặt nạ không phải là TAO cũng chẳng
phải là MÀY. Không phải là con người, không phải là thế gian. Nó ở giữa cả hai,
nhưng không trên một đường thẳng, mà trên một đường xiên, theo hướng bị gãy.
Nhưng trong gương cái nguy hiểm không phải là giả, mà là sự bất lực. Đúng hơn:
bất lực không phải vì giả, mà giả bởi vì bất lực.
Người ta nói: "Có thể nói dối
cả sự thật". Bởi vì, cái con người nói ra, chỉ đúng nếu mở. Tôi nói bất cứ
gì, nhưng nếu dùng điều ấy để che đậy bản thân, tôi nói dối. Tôi có thể sử dụng
sự thật để nó trở thành cái vỏ cho tôi. Nếu giờ đây con người bảo: có thể sử
dụng sự giả dối để nói dối, lúc đó ta biết cái gì là mặt nạ.
Sự kiêu ngạo không liên quan đến con
người mà liên quan đến mặt nạ. Tất cả mọi người đều biết, con người chỉ có nếu
mặt nạ biến mất. Nhưng mặt nạ đắt - đắt hơn con người. Bởi con người miễn phí
còn mặt nạ phải trả tiền.
Miễn phí? - đúng: không cần quan
trọng hóa, đơn giản, trung thực, minh mẫn. Phải trả tiền? - đúng: cần phải từ
bỏ trạng thái tự nhiên, đơn giản, trung thực và minh mẫn. Bởi vậy mặt nạ đắt
hơn và vì thế cần. Bởi vì đắt. Sang trọng hơn, giả dối hơn, uốn éo hơn, giàu có
hơn, dễ lừa hơn.
Đấy là cái người ta gọi là sự thật
của mặt nạ. Sự thật của mặt nạ không liên quan đến điều nó nói, bởi điều nó
nói, giả dối; mà liên quan đến điều nó che đậy, cái nó che đậy là sự
thật.
3. Gương vỡ
Kẻ đứng trước gương, là kẻ không có
khả năng nhìn thấy cái khác ngoài bản thân mình. Nhưng không nhìn thấy bản thân
mình mà thấy mặt nạ. Bởi cái gương không nói dối sự thật mà nói dối sự giả dối.
Mặt nạ không phải là Thần, mà là
thần tượng. Bởi vậy số phận con người rốt cuộc không là gì khác ngoài sự diễn
tiến của đời sống hữu cơ trong kích thước và không gian thần, nó đạt đến chính
hưởng ngược lại so với hướng xuất phát.
Sự kiêu ngạo không phải Thần mà
chính là sự ngược lại. Cái mặt nạ là thần tượng, là thần giả. Thần tượng là sự
giả bộ thần linh hoàn toàn, hay nói đúng hơn là tính chất con người hoàn toàn.
Nhưng cái gì là chất người mới được chứ? - Là hành vi nâng mình lên khỏi trật
tự tự nhiên của các sự vật, bởi thế còn lại một mình và chủ quan.
Bởi thế bản chất của điều này là sự
kiêu ngạo. Trong kiêu ngạo con người khoác lên nó sự giả bộ thần linh, tất cả
chỉ là sự giả bộ và là mặt nạ. Hình ảnh thần linh thiếu Thần: thần tượng. Đây
là cái mặt nạ trong gương phản chiếu lại con người.
Sự kiêu ngạo không thất bại trong
kiêu ngạo, mà thất bại sâu hơn một mức. Cái gương còn đấy. Luôn luôn giơ mặt nạ
ra và sẽ tiếp tục giơ ra. Kẻ nhìn vào gương sẽ luôn luôn nhìn thấy cái nó thấy.
Đấy là trớ trêu khủng khiếp của trật
tự thế gian: để cho sự vật và con người trở nên là nó, và tất cả mọi người sẽ
sống một số phận tự lựa chọn. Thế gian không nhắc nhở, không sửa chữa. Thế gian
còn làm cho nặng hơn: để mặc tất cả mọi con người trong hoàn cảnh họ không nhận
ra khi nào đất sẽ lở dưới chân.
Con người không thất bại trong kiêu
ngạo, mà trong hiện thực của quan điểm về chính nó. Không trong cái liên quan
mà còn nặng hơn một mức: nó không trở nên giả trong cái nó tận mắt nhìn thấy và
tin là thấy, mà trong cái nó cho rằng nó thấy
Bởi vậy sẽ không bao giờ nhận ra từ
sự kiêu ngạo kẻ kiêu ngạo. Kẻ nào nói: tôi không kiêu ngạo, không hề động chạm
đến sự kiêu ngạo riêng của mình, chỉ che đậy, hay đúng hơn, nói dối. Con người
này không bị lật tẩy và lung lay trong sự kiêu ngạo của hắn, vì thế gian để mặc
cho hắn cứ tiếp tục nhìn vào gương như thế và chỉ có thế ấy, như hắn muốn, để
nói dối.
Thế gian không bao giờ bóc mặt nạ ra
khỏi con người. Cần phá vỡ con người cùng mặt nạ, cần phá hủy nó trong mặt nạ
và thông qua mặt nạ. Và sự phá vỡ này không chạm đến mặt nạ mà đến cái sau mặt
nạ: sự thật. Bởi sự thật lựa. chọn sự dối trá. Cái biến đi không phải cái che
giấu khuôn mặt, mà chính là khuôn mặt bị che giấu.
Một lần nữa đây là sự thật của mặt
nạ: mặt nạ thật sự còn lại; tiếp tục nói dối. Kể cả khi, đằng sau nó không còn
gì nữa.
Có thể đứng một cách như thế nào để
các tia nhìn không gãy và không khúc xạ ngược trở lại? Một cách: tia nhìn chiếu
thẳng xuyên qua không gian và chạm tới cái hướng tới? Một cách: con người nhìn
xuyên suốt qua gương? Khả năng nào để con người nhìn thấu suốt xuyên qua gương,
để tia nhìn của mắt không chạm tới cái mặt nạ phản chiếu lại bản thân nó, mà
chạm vào thế gian? Cần phải đập vỡ gương?
Cần nhắc lại lần nữa và lần cuối
cùng: Sự thật của mặt nạ.
Tất cả đều còn lại như đã và đang
có.
Vị trí thế gian của con người chỉ
thay đổi trong một trường hợp duy nhất: khi nó có thể đứng thẳng trong góc nhìn
và biết bước đi chân thật giữa các sự vật. Nếu có đập vỡ, không phải gương vỡ,
mà là cát trong gương: thần tượng.
Bởi vậy mặt nạ là đúng, bởi sự thật
xảy ra trên mặt nạ. Chỉ có thể nhìn thấy thế gian nếu con người nhìn thấy Thần
chứ không phải thần tượng.
Khái niệm về Anima (ẩn nữ) của đàn ông theo Carl Jung
Carl Gustav Jung (26/7/1875 - 6/6/1961) là một bác sĩ tâm lý học, tâm thần học người Thụy Sĩ. Nổi tiếng với việc thành lậ...
-
Thuyết về không – thời gian Ý tưởng đó xuất phát từ nhà toán học Đức Hermann Monkowski, ông đã phát biểu trong mội hội thảo chuyên...
-
Những tư tưởng và mộng tưởng có tính không tưởng, giống như những tư tưởng và mộng tưởng khác, sinh ra trong những xã hội mà ở đó chúng l...
-
Carl Gustav Jung (26/7/1875 - 6/6/1961) là một bác sĩ tâm lý học, tâm thần học người Thụy Sĩ. Nổi tiếng với việc thành lậ...
-
Những ý kiến tranh biện 1. Người nghèo lười biếng và là một nỗi nhục cho xã hội. Đồng tình: Đối với những người tàn tật, hay khô...