Trong
một buổi tranh tụng hoàng gia, nếu áp dụng bộ luật hiện đại vào
thế kỷ trước thì nó sẽ như thế nào? Đây là một giả thuyết, xin mời
thường thức:
𝑫ẫ𝒏 𝒕𝒓𝒖𝒚ệ𝒏: Một cô gái thân
phận thấp hèn Sonia vì cứu một cô gái khỏi va chạm của xe ngựa bá
tước mà đã làm bá tước bị thương với thương tích cần 1 tuần để
phục hồi. Phiên tòa sơ thẩm mở đầu là có lợi cho bên bá tước. Với
lý do: "Dân thường làm quý tộc bị thương là một tội nặng đáng
bị tử hình". Sau đây là vào tranh luận. Đức vua là thẩm phán.
𝓥𝓾𝓪: Nào giờ cùng quay
trở lại tranh luận. Còn lời nào trước khi tuyên án không?
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Có. Thưa ngài công
tố, tôi muốn xác nhận lại một việc. Điểm đáng nói ở đây là mạng
sống của Sonia và vị lãnh chúa đúng chứ?
𝐂ô𝐧𝐠 𝐭ố 𝐙: Đúng vậy, tôi tin
là..
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Tâu bệ hạ, thần
có 1 câu hỏi dành riêng cho người.
𝓥𝓾𝓪: Cho ta sao?
𝐂ô𝐧𝐠 𝐭ố 𝐙: Việc này không có
liên quan đến vụ án, ngài đang muốn kéo dài thời gian xét xử?
𝓥𝓾𝓪: Ta cho phép, hãy
đặt ra câu hỏi.
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Vâng. Ngài coi
trọng quốc gia của mình chứ, thưa đứa vua?
𝓥𝓾𝓪: ..Tất nhiên. Vương
quốc này là tất cả, ta không ngại hi sinh vì đất nước này.
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: (đến lúc áp dụng
kiến thức hiến pháp) Khâm phục, vậy thì điều gì cấu thành nên một
quốc gia? Đó là lãnh thổ, không có đất đai thì sẽ chẳng có gì
ngoài ngọn cờ. Đó là sức mạnh chính trị, không có chính trị thì
quốc gia cũng chỉ là một đám đông. Và cuối cùng, đó là nhân dân,
không có người dân thì sẽ chẳng có quốc gia. Cũng như thế. một quốc
gia sẽ chẳng là gì nếu thiếu người dân trong đấy.
𝐂ô𝐧𝐠 𝐭ố 𝐙: Haha, thật ngu
ngốc, đặt tính mạng một dân thường cạnh giá trị quốc gia sao!
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Vậy hãy trả lời
tôi, cần bao nhiêu tính mạng "thường dân" để so với 1
"quý tộc"? Giá trị của 1 quý tộc, không thể so với điều
đó. Chẳng lẽ là toàn bộ dân chúng trong quốc gia? Giới hạn của ngài
ở đâu?
𝐂ô𝐧𝐠 𝐭ố 𝐙: Nếu ngài thôi ngụy
biện thì chúng ta sẽ thảo luận về từng công dân một. Và tôi cũng
chẳng cần đặt giới hạn nào cả.
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Thưa đức vua, ngài
sẽ chọn toàn thể dân chúng hay quý tộc?
𝓥𝓾𝓪: Tất nhiên nhân dân
phải là hàng đầu. Nhưng Z cũng đúng, lúc này đây ta đang cân nhắc
tính mạng 1 người dân, không phải tất cả.
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Vâng, đúng thưa
ngài, giờ tôi xin mạn phép hỏi một câu khác. Nếu ngài phạm 1 lỗi,
khi lựa chọn bồi thường, thì 1 bên là giết người bạn và 1 bên chặt 1
ngón tay của con trai ngài. Ngài sẽ chọn cái nào?
𝑵𝒉ữ𝒏𝒈 𝒏𝒈ườ𝒊 𝒙𝒖𝒏𝒈 𝒒𝒖𝒂𝒏𝒉: Luật sư! Ngài đang
đi quá giới hạn của mình!
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Đây là phần phản
biện của tôi, là công việc tôi được giao. Đề nghị im lặng.
𝓥𝓾𝓪: Ta không thể chọn.
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Tại sao? Bạn bè
không phải không gần gũi bằng con trai ngài sao?
𝓥𝓾𝓪: Sự mất mát là
quá lớn. Ta không thể ưu tiên bên nào.
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Vâng, đúng là không
thể cân đo đong đếm. Vậy hãy phát triển vụ án lên mức cao hơn.
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Lãnh chúa đây bị chấn thương cần 1 tuần để điều trị, chúng ta biết điều này nghĩa là gì? Vết thương sẽ lành lại sau 1 tuần, và sẽ không để lại biến chứng, đó là mức độ nguy hại với vết thương ông ta. Bây giờ tính mạng một dân thường đương nhiên không bằng một quý tộc, nhưng vẫn có một giá trị đáng kể so với vết thương ngài quý tộc (đoạn này luật sư rất hay khi không khẳng định). Vậy thưa đức vua, ngài chọn bên nào?
𝓥𝓾𝓪: Ta không thể chọn
(vị vua cũng trả lời rất tốt).
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Vậy sao. Vậy chúng
ta cùng nhìn lại điều luật. “Thiệt hại phát sinh từ hành vi chính
đáng không vượt quá mức cho phép thì không cấu thành tội danh”. Nói
cách khác, nếu không thể so sánh giá trị 2 bên, thì phòng vệ chính
đáng là điều chính đáng. (nắm bắt thời điểm khẳng định rất hay)
𝑵𝒉ữ𝒏𝒈 𝒏𝒈ườ𝒊 𝒙𝒖𝒏𝒈 𝒒𝒖𝒂𝒏𝒉 ồ 𝒍ê𝒏.
𝐂ô𝐧𝐠 𝐭ố 𝐙: Khoan đã! Thưa đức
vua, một dân thường tấn công quý tộc là không thể miễn tội được!
𝐋𝐮ậ𝐭 𝐬ư 𝐗: Phản đối vô hiệu,
ngài đã thấy rõ luận điểm của tranh luận này.
𝓥𝓾𝓪: Cả hai đã nêu quan
điểm của mình, giờ là lúc ta đưa ra phán quyết. Gia tộc bá tước có
công rất lớn với vương quốc, nếu không có gia tộc bá tước trong cuộc
chiến chống quân xâm lược thì cũng khó có được chiến thắng. Vì vậy,
căn cứ vào giá trị mà được vinh danh lãnh chúa. Mặt khác, Sonia là
công dân của nước này, như Luật sư X nói, ta không thể cân đo giá trị
vết thương lãnh chúa hay giá trị của dân thường nặng hơn. Vì lẽ đó,
phòng vệ là chính đáng. Vì thế ta tuyên bố, Sonia vô tội. Kết thúc
phiên tòa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét