Như một thói quen vậy, hỡi Người
Tại sao ta lại làm những điều đó, nàng hiểu nàng đang làm gì không?
Tại sao nàng chưa buông xuống, nhất niệm đó là gì?
Tình yêu của ta, là gì?
Tình yêu của nàng, như thế nào?
Tại sao ta như vô tri giữa cõi người, cả nàng, cả mọi thứ, nàng thấy ý nghĩa gì không?
Ta chấp nhận một chỗ đứng tạm thời trong Định Mệnh vạn đại này và sống đúng với ý nghĩa như là một con người, theo đúng quy luật Biến Dịch phản phục vĩnh cửu. Con người ta sẽ luôn đi lên cùng với cái tinh thần, cùng với sự Quy hồi vĩnh cửu.
Cho đến một ngày, ta, không còn phải tự hỏi,
Cho đến một ngày, ta, không còn phải làm nữa,
Cho đến một ngày, ta, đặt xuống mọi sự,
Cho đến một ngày, ta, thoát khỏi vòng Luân Hồi,
Sẽ không còn những gì là vị Thánh, hay Thần linh, chỉ còn ta trần trụi
và vĩnh cửu với Vũ trụ này.
Không truyền thống, không gia đình, không của cải, một mình, cô độc, ta bước đi. Sự sống và cái chết, ta đã chết trong sự sống và sống trong sự chết. Một con người không còn là con người, mà là đã vượt trên con người, đi xuống tận cùng của gốc rễ Địa Ngục và cõi Hư Vô. Đi đến Thiên Đường chỉ để trở lại trần thế. Ta thấy Người yêu trên những vì sao, tìm thấy Người yêu trong thung lũng mây cao, tìm thấy Người yêu dưới dòng nước tinh khiết, trong gốc cây cổ thụ, trong ánh hoàng hôn buổi chiều, trong cái lạnh của màn đêm sương giá. Đây là bài ca về tình yêu dành cho tất cả nhưng không một ai.
Trong những hải đảo xa xôi xanh thẫm
Trên giọt sương mong manh
Trên con sóng vỡ bụi
Trên ánh nước lung linh
Trên cánh chim tung trời
Trên lá non đầu xuân
Người sẽ nhìn thấy nét mặt
Người Yêu của ta
Trong đền điện linh thiêng
Trong vũ trường mê đắm
Trên nét mặt thánh thiện của tu sĩ
Trong bước đi lảo đảo của người say rượu
Nơi những gái điếm giang hồ và những trai tân trinh nữ
Người sẽ gặp Người Yêu của ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét